CHẲNG CẦN
Em nhắc chuyện xưa, chẳng cần anh nhớ
Như kẻ xa ngoái lại căn phòng
Đôi khi ngày xưa nắng vàng rực rỡ
Bất chợt tung rèm, xua buốt lạnh Đông
Em nhắc chuyện xưa chẳng cần anh nhớ
Đời tạp nham đầy những chuyện buồn
Một chút thương đau đâu nhiều để sợ
Nên đêm dài vẫn mộng vời ôm
Em nhắc chuyện xưa chẳng cần anh nhớ
Chẳng cần mai anh đọc được quay về
Bến sông cũ giờ bên bồi cũng lở
Tìm phía nào cũng hoang hoải triền đê…
Em nhắc chuyện xưa chẳng cần anh nhớ.
Hương Hoàng
Nhắc chi em!?
Nhắc chi em!? cái chuyện đã trôi qua
người đã xa biết có ngày quay lại
cứ xem như một lần ta lầm dại
lỡ nửa đời chạy theo dấu phù du
Đừng nhắc em…hết rồi một khúc ru
chừ chỉ còn trời Thu vàng lá rụng
tất cả xưa hoá thành vỡ vụn
chẳng ai nhớ đâu, kinh nhất tụng…tình yêu
Nhắc chi em dấu cũ đã phong rêu
tình hẩm hiu thì thôi đành chịu
lời nhớ thương chừ đà ngọng nghịu
mặc nhân gian… riêng ta địu chán chường
Nhắc chi em!? đời vốn dĩ vô thường…
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét