Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Đêm

ĐÊM

Đêm
Lặng lẽ 
Loài côn trùng say giấc

Chỉ tiếng mưa
Nghe hun hút nỗi sầu
Nhịp thở đều mà ngỡ tiếng anh yêu
Đang thủ thỉ dịu dàng ru em ngủ

Đêm
U tịch
Bức tường loan độc bóng
Nhớ anh nhiều nhưng vẫn cố lặng thinh 
Chiếc áo xưa hàng đêm khoác lên mình
Tìm khoảnh khắc chút hương tình đọng lại

Đêm 
Tĩnh mịch
Triệu triệu người đang ngủ 
Chỉ mình ta
cứ cuồn cuộn sóng lòng
Mơ người về 
cho thỏa nỗi chờ mong
Dẫu một khắc 
cũng vơi niềm thương nhớ

Đêm
chơi vơi
giữa hai miền ảo - thực
Tay lần tràng
mà môi hát tình ca
Niệm kinh cầu
tim lại nhớ người xa
Thấy trăn trở 
bên bờ quên và nhớ


Hương Ngọc Lan



Ngày...

Ngày
khô khốc
với muôn vàn khánh kiệt
nắng khát khô
khắc nghiệt phũ trùm
chờ hạt nước… mưa trời giải hạn
chút yêu thương
chừ rạn mất rồi

Đêm
chìm sâu
phía góc bồi hồi
nhớ quắc quay đứng ngồi bao bận
chờ đợi gì mấy mùa sân hận
giờ chỉ còn vô tận hư vô.

Ngày
lạc vào
bão sóng lô xô
riêng mình ta
ngây ngô khờ dại
tình hỏi tình
có còn quay lại
hay đã xa
trốn chạy …lặng thinh

Đêm
bây chừ
là cõi u minh
hết tất rồi
ngày bao vinh nhục
lời cầu kinh
gối quỳ phũ phục
bỏ nhớ quên
tù ngục cuộc này.


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét