MỘT NGÀY RỒI CŨNG PHẢI ĐI
Một ngày ... rồi cũng phải đi
Thân mòn cát bụi tiếc gì phù vân?
Vùi trong đất mục mộ phần
Chút tàn hương của một lần chia xa
Ly bôi ai chạm cùng ta?
Nhỏ nhoi đủ để gọi là tri âm
Mà thôi cụng với âm thầm
Rượu chiều nâng với cung trầm ngân nga...
Chén này dốc phía bôn ba
Khóc con tim thuở mù lòa đi hoang
Chén này vung đổ luyênh loang
Ngập miền ân ái đã vàng thiên thu
Chén này phạt nỗi nhớ hư
Đọa đày năm tháng, ủ nhừ hương đau
Chén này... Lem những giọt châu
Trầm tư ta
Tột đỉnh sầu
Hóa thân.
Huong huong
MỘT NGÀY
Một ngày người cõng triều dâng
Giọt sầu cạn kiệt kiếp thân vô thường
Cuộn trong đen trắng khôn lường
Chút hương thừa thải cũng dường trôi xa
Điệu trầm rơi rụng âm ba
Tri âm cạn chén phải là ly bôi?
Ai người đối ẩm cùng tôi?
Âm thầm nhạt thếch làng môi lạnh lùng
Cốc sầu hồn hóa bão bùng
Ly cay đọng đắng góc vùng hồng tâm
Luyênh loang men ái lạnh câm
Thiên thu vàng lá xa xăm cuộc trần
Ừ thôi! Con tạo xoay vần
Một ngày rồi phải…có lần chia xa
Hóa thân chi kiếp…người ta
Mai làm cát bụi phôi pha cuộc trần.
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét