Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

VÔ THƯỜNG - CÁT BỤI



Vô thường – cát bụi

Tôi xin người lần cuối
Đừng tiếc nuối gì khi đã không còn
Hãy cứ để riêng tôi trong kiếp mỏi mòn
Vì dù trái đất tròn, chắc gì còn gặp lại

Tôi xin người đừng e ngại
Cứ vui đi… lại với bạn bè
Cứ say đi, trong vũ khúc hội hè
Đừng e dè và đừng thương hại




Cũng đừng biện minh : bởi…! vì …! bị…!  tại…!
Có nghĩa gì đâu, do tôi dại thôi mà
Cũng có thể do tôi quá thật thà
Chẳng biết dùng lời ngọc ngà…mời gọi

Xin người đừng soi rọi
Có ích gì ? khi mọi thứ đã cũ xưa
Người cứ để mặc… những cơn mưa.
 Xoá hết đi tình xưa đôi lứa.

Cuộc đời tôi… vốn đã từng chất chứa
Những nỗi đau cắt cứa thịt da
Và vì vậy khi người đã xa.
Với tôi…đã quen rồi, khúc ca đơn lẻ


Tôi biết…mình đã không còn tuổi trẻ
Cũng không thể làm một kẻ gạt tình
Thôi thì cứ để tôi trở lại riêng mình
Xin người đừng chùng chình luyến nhớ


Mong người cũng đừng giận hờn… kiếm cớ
Khi đã xa ta chớ… tầm thường
Đừng cân đong bằng đơn vị đo lường
Tất cả rồi cũng chỉ vô thường… cát bụi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét