Cung buông
Buông nhẹ một cung thương
Đàn vương lời tình tự.
Người ơi xin về ngự
Một góc hồn thương yêu
Đá phủ bờ rong rêu
Miền yêu chờ cung bậc
Biển thét gào, gió giật
Ngầy ngật một con đò
Đêm loe loét mầy mò
Cánh cò vai cõng nặng
Lẻ loi đời thầm lặng.
Giữa rặng chiều quạnh hiu.
Tôi chờ Người miền yêu
Tiếng đàn phiêu trầm bổng
Trăng khuya lồng cánh võng
Nửa nguyệt thề tơ vương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét