Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

SỢ

SỢ…!

Có thể Người từng đứng trước ngả ba đường
Phải chọn lựa cho mình lối rẻ
Cũng có thể khi còn tuổi trẻ
Người từng đau bởi kẻ dối lừa

Nên Người sợ một ngày mình quá thành thừa
Cái nỗi sợ không chừa ai trong cuộc sống
Vâng ! tôi hiểu… nỗi đau nào cũng giống
Ở điểm khắc sâu trống vắng tận tim mình




Ai ! không một lần vấp ngả chùng chình ?
Nhưng ! hãy biết biến mình vững vàng trổi dậy
Vì nếu Người mãi sợ là như vậy
Thì trái tim mình sẽ như bãi sậy hoang sơ.
Sống là ta phải biết ước mơ
Như tôi và Người biết mượn vần thơ phơi phới
Trang vở bẩn sang trang rồi sẽ mới
Nên mong Người cùng vươn tới ngày mai

Dừng sợ nữa những con đường chia hai
Sợ sóng to hay những ngày biển động
Người ơi ! ở phía chân trời luôn mở rộng
Vẫn chờ Ta với khát vọng bình yên.




Hãy cùng tôi nhé Người ! vượt qua nỗi sợ triền miên
Cùng đốt lại ánh lửa thiêng từ trái tim từng tắt
Và cho tôi xin một lần…nhìn vào ánh mắt
Ở nơi Người chất ngất yêu thương

Ta cùng nhau đan lại sợi tơ vương
Như yêu thương lần đầu từng gặp.
Nhé Người ! quên tất cả đi điều bất cập
Đừng sợ đời, để Ta có thể... lại nhập hồn nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét