Trĩu nặng…cánh
Cò
* Người với
những nỗi buồn ưu tư quang gánh
trong cuộc
trần vây quanh còn đó khối lo toan.
Nhưng ! biết
làm sao khi nợ thế còn mang ?
vai trĩu nặng
cánh cò trong mưa bão.
Thời gian,
quảng đường ngày hai buổi
…đi về
trong muộn sớm âu lo
giá chi tôi
có đôi cánh thật to
dang rộng đến
miền Người liền năm tháng.
* Con sông Hồng Người qua mỗi sớm
giăng giăng
mờ, heo lạnh mông mênh
mùa chờ
sang còn đó với chông chênh
niềm vô cớ
lênh đênh xa ngái.
Buồn !...những
nỗi đời khoá trái
vận ngữ từ
thơ đôi khi không lái được một con đò
nên trong
cuộc trần chúng ta mãi cứ phải mày mò
tìm những lối
bước dò nghi ngại…
đọc cảm đề
từ Người lòng tôi se lại
muốn thét
vang, phải chăng tại ông trời ?
sao ông cứ
để thế gian với những rối bời ?
giữa cái thời
nhiễu nhương đến vậy….
…………………Ừ !
thì ta đương đầu vậy.
vận ngữ buồn
chứa những đắng cay
bởi sống giữa
cuộc trần với một cây ngay
nên luôn phải
đón trăm ngàn cay cùng đắng
bão đời
trong vòng vây muôn trùng trống vắng
làm gì có nắng
như “ người yêu người, sống để yêu nhau ” ?
từ những câu
thơ hảo huyền xưa ru ngủ nghe nao.
Biết thế
nào là cao là thấp ?
chỉ có
chúng ta là người bất chấp
quy luật
nghiệt ngả cuộc đời chẳng chừa tất một ai
Nhưng ! Người
ơi, xin cùng tôi nắm lấy bàn tay
vượt những
trái ngang như dòng sông mang phù sa bối đấp sông ngọt ngào qua bao miền va vấp
rửa cho
tôi – Người những bậc cấp phiền ưu
hoàng hôn
có thể là muộn màng nhưng vẫn còn đó khúc ru
nơi bắt đầu
đời miêng du vô ngã.
*Thôi thì nắm
tay tìm về miền thong thả
những riêng
chung ở cả một góc đời
khi tim ta
còn nghe một tiếng ru hời
thì cây đời
lại nẩy mầm, sinh quả
ngày ấy…,
nhịp tim ta
là tấc cả
…vô…thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét