Về miền Trung
Mẹ miền
Trung gánh hai đầu Nam - Bắc
oằn vai với những
cơn bão mọi năm
Mắt vẫn trông
về biển cả mênh mông
Ngóng trông
chồng con, theo cá luồng hải đảo
Đất quê anh
hai mùa nắng - bão
Nhưng nghĩa
tình chẳng đảo, không thay
Dù đôi vai,
nắng sạm da chai
Dạ không
lay, tình quê hương đất nước.
Về quê
anh…em có ngại ngùng cất bước ?
Vì quê nghèo
vẫn thiếu trước hụt sau
Nhưng trái
tim một khi đã được trao
Thì trước
sau một lòng chung thuỷ
Về quê anh,
nơi núi non hùng vĩ
Em còn được
nghe tiếng thủ thỉ nghìn năm
Con sóng bạc
đầu đuổi nước lăn tăn.
Đêm sáng trăng,
ánh vàng huyễn hoặc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét