Về với dòng sông
Bay…! Người hãy cứ bay về những miền xa ngái; nơi này đôi bờ
vẫn còn đọng đấy ấp ký ức tuổi thơ; Những giấc mơ xưa ôm đầy mộng mị, cùng những
lời ru dịu dàng không thể gọi tên. Mặc cho cuộc trần đầy ấp những chông chênh,
ta vẫn không quên về miền nhung nhớ.
Trôi…! Tháng ngày, thời gian không ngừng nghỉ; sông gian truân
sóng nỗi dậy cuồng, chỉ mong qua những dị thường, đời người vẫn là bài ca miên
trường không đổi.
Gập ghềnh đôi chân dù có mỏi; xin đừng chùng và đừng hỏi vì
sao; trong bộn bề bước thấp, bước cao thì đâu đây vẫn còn yêu thương thầm lặng.
Với những nỗi nhọc nhằn mang nặng, là những cuộc chơi được mất đời người, để vượt
qua gian nan xin hãy lấy nụ cười, cùng lòng vị tha mặc đời gian dối…và, cho dù
trời ba mươi tối, xin Người cùng nắm tay, cùng đi về với dòng sông.
Đêm mênh mông, vẫn còn đó niềm trông. Bạn bè…người xưa, đứa
còn người mất, dẫu đó đây còn điều khuất tất; ta vẫn trông chờ những được mất
thương yêu. Cho dù trái lòng có những lúc quạnh hiu, thương dòng sông xin hãy tìm
về rong rêu miền cũ.
Dẫu vẫn biết được, còn bao nhiêu là đủ ? nên xin Người…cùng ấp
ủ một bến xưa. Ở nơi mà ta thường đi dưới những cơn mưa; gội rửa những nỗi buồn
chưa kịp tắt. Ta tìm nhau sưởi ấm đời hiu hắt…tìm nhau ở trong vắt…vô thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét