Phố cao…
Có những kỷ niệm chợt qua nhưng mãi vẫn
còn nguyên
Trong ký ức một thời nông nỗi
Rất đẹp như một bản tình ca vừa trổi
Với thăng hoa sôi nổi của lạ thường
Trái đất là những cung đường
dẫu song song nhưng dường như về một điểm
Ở nơi ấy ngày xưa Em sáng ngời kiều diễm
Ngan ngát lời thơ tô điểm cuộc đời
Ơi Tây nguyên ngày ấy anh đã rời
Nào hay ! là cả bầu trời… thương nhớ
Ngày đó, anh đến những ngọn đồi lộng gió
Ngân xa giọng Em ngâm như đã có nhau rồi
Để trái tim anh, nghe bổi hổi bồi hồi
Cái phút giây, kỷ niệm đầu chan chứa
Thì thầm… Em kể về tình yêu đôi lứa
Nồng nàng, thuỷ chung với sự đợi mong
Dìu ru anh vào niệm khúc mênh mông
Cuối thôn lam chiều thong dong khói toả
Tiếng Em…
Lúc nhẹ nhàng, lúc cuộn cuồn hối hả
Dẫn anh qua mọi ngã miền cao
Nghe từ tim mình nhịp đập nao nao
Nỗi khát khao viết bài thơ mơ ước
Nhưng Em ơi !
cuộc trần ta đâu thể nào biết trước
Nên anh chọn sự lặng im rời bước phố cao
Anh đâu biết rằng mình vô tình để lại
lao xao
Một hồn thơ với bao niềm vời vợi
Anh đi…để mong Em đừng nghĩ ngợi
để người thơ đừng đợi đừng chờ
Đừng dại khờ đứng trên đỉnh dốc mờ
với những giăng giăng sương mù giá lạnh
Bởi tình yêu là những gì luôn bất hạnh
Nên sự cạnh kề, anh sợ sẽ đau
Như lời hát chênh chao ngày xưa anh nhớ
( …Tình chỉ đẹp khi còn dang dở; đời mất
vui khi đã vẹn câu thề )
Và vì thế anh đã chọn bước về
Bỏ lại Em phố cao tràn trề bụi đỏ
Song ! tim anh nào khác chi, cũng màu hồng
đỏ
Vẫn rỏ sẽ đau khi phải xa nhau.
Xa nhau…!
Khi cả hai ta chưa kịp trao lời tình tự
Khiến lời thơ Em ngâm, cứ ngự mãi trái
tim này.
Và Em ơi cứ thế tháng ngày
Vùn vụt trôi thời gian không ngừng nghỉ
Trong anh… đoá hoa trắng trong giữa núi
rừng hùng vĩ.
Không chỉ là lời thơ hoặc dáng mỹ miều
Mà tận thẳm sâu chất chứa bao điều
Ta chưa kịp nói giữa buổi chiều lộng gió.
Để rồi từ đó…
Xa thật xa ta hút mất trong nhau
Kỷ niệm ngày xưa giờ chợt dậy nghe nao
Văng vẳng tiếng thơ vút cao…đồi lộng gió.
Đêm nay anh biết trái tim Em vẫn còn đâu
đó
Đợi chờ những cơn gió nồng xưa
Nhưng…! biết rằng anh có về kịp để đưa
Em đi dưới, những cơn mưa nhoà nhạt
Phố núi cao, lời thơ cũng là khúc nhạc
Vẫn còn mới nguyên, ghi tạc trái tim mình