Giao Mùa
Gió ấp úng lá nào xót lại
Vàng nhẹ rơi, thu đợi mùa sang
Giăng lừng trời một áng mây ngang
Che chút nắng mang về hơi lạnh
Thu bước đi Đông đà kề cạnh.
Phương trời nào Người đã lạnh chưa ?
Quê nhà mình trời vẫn còn mưa
Từng hạt thưa thêm lòng trống vắng
Giao mùa rồi sao tim bỗng trắng
Một màu tang ngấn lệ ngổn ngang.
Nào dám trách trời để dạ đa mang
Chỉ trách mình lang thang rong ruổi
Mùa qua đời tuổi chồng lên tuổi
Màu thời gian lủi thủi đi qua
Đông về xin nhớ ghé qua
Mang chút lạnh từ xa nơi ấy
Từ dạo xa hỏi lòng người thấy
Bình yên chưa và thấy mộng lành ?
Lời Họa mi vẫn hót trên cành
Hay đã tắt khi trời băng giá.
Ở phương Tôi trái tim rồi hóa đá
Chút tình xưa mãnh vá không còn
Một vầng trăng cũng đã không tròn
Mưa vẫn rớt trong hồn từng giọt
Trong đời Tôi chưa lần trái ngọt
Chỉ chua cay mật ngọt đầu môi
Nguyện kiếp này cuộc sống lẻ loi.
Lê chân bước giao mùa đành vậy.
Thuyzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét