Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Dĩ vãng – Cút côi


Ngày Người đi bỏ lại mình Tôi
Tiếng chim chiều hoàng hôn hoang tổ
Thời mộng mơ giờ thì loang lỗ
Trái sầu đông đã trổ tự lâu

Nơi miền quê một vạt áo nâu
Mẹ vẫn đợi Người từ lâu quay lại
Nhưng ! dòng thời gian không ngừng chạy
Bài hát ngày xưa Tôi để lại giữa dòng

Trái tim Tôi vẫn giữ một tấm lòng
Cùng tiếng Cuốc nước ròng, nước đổi
Có thể Người quên một thời nông nổi
Nhưng trong tôi dù vật đổi sao vời
Vẫn như in một ánh mắt sáng ngời.
Không thể mất giữa đồng cỏ rộng

Nơi trời xa miền tim Người còn rung động
Chút tiếng đàn ngân vọng khi xưa
Hay có khi nào Người nhớ những chiều mưa
Ta lang thang tay đan tìm ấm
Người nép vào Tôi khi vang ầm tiếng sấm
Hạt sa mưa lấm thấm bờ môi
Mặc dưới chân con nước cuộn trôi
Môi tìm môi giữa trời trắng xóa

Ôi ! nụ hôn ngày xưa giờ băng giá
Xa thật xa hóa đá hồn Tôi
Người đi Dĩ vãng – cút côi
Riêng Tôi vận mãi mình Tôi giữ đời.
Đêm nay nghe khúc ru hời
Bên trời bỏ lại một lời Tiêu Tương

Thuyzu 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét