Đợi Mưa
Tôi hiểu…!
Người lấy thơ để quên đi ngày tháng
Lấy ngữ, từ xua chán ngán nhân gian
Người chờ… một dòng chảy thênh thang.
Như nắng hạ chờ cơn mưa rào đến.
Chờ con thuyền lang thang cặp bến
Cho lòng thôi khô cạn niềm tin.
Bởi khi trong mình là bể u minh.
Thì nghĩa sống, chỉ là vô vị
Thơ… dù chỉ là điều bình dị.
Nhưng cho người, vững đứng cùng đời.
Như khi Ta nghe tiếng ru hời.
Từ tim Mẹ thuở ấu thơ…dào dạt
Thơ cho Người, hương yêu ngào ngạt
Xua phiền ưu, chán ngán Người qua.
Thơ cho Người ý nghĩa vị tha.
Bỏ qua hết tình đời, phản trắc.
Mưa yêu thương đem về gieo rắc
Nụ mầm tươi, cho sắc trời xanh
Cho mắt Người, sẽ lại long lanh
Canh giấc mộng, người mình thương mến
Và vì vậy…Tôi xin mưa mãi đến
Tưới lên Người trìu mến yêu thương
Và xin thơ, buông một sợi vương
Giăng cùng Cỏ, tấm lòng Ai tỏ.
Thuyzu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét