Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Cỏ Dại

Tôi là Tôi
Nhưng cũng là loài cỏ dại
Mọc ven đường
Bao Người giẫm, Người đi.
Trái tim từng, có lúc cuồng si
Từng yêu thương, từng đi trong hạnh phúc.

Trong đời người, cũng từng có lúc.
Xem tình yêu, là khúc miên ca.
Nhưng một ngày, khi đã hiểu ra
Tình bay xa, vì bao toan tính

 
Tôi từng nghĩ, tình yêu là phần chính
Của trái tim, nên nào tính thiệt hơn
Nhưng ai ngờ, từ những nguồn cơn
Ít kỹ, nhỏ nhen, chứa đầy phản trắc
 

Tình yêu Tôi, gặp đầy bất trắc
 Nên giờ đây, đã tắt niềm tin. 
Tôi không dám nhìn, ánh sáng lung linh.
Vì sau đó, sẽ là bóng tối

 
Và từ đó, Tôi mượn thơ để nói
Với riêng mình, xa giã dối nhân gian.
Tôi vẫn mọc ven đường, nhìn cõi trần gian
Giẫm lên mình, một thân cỏ dại


Nhưng Tôi tin....đâu đó
trong nhân gian, vẫn còn xót lại
Một trái tim, cỏ dại cùng Tôi.
Cảm ơn Người đã lại cho Tôi
Một tâm hồn, một sẻ chia từ đó.


 
Và...nếu lại bắt đầu, từ ngọn gió
Xin thổi vào nhau luồng gió trong lành
Một tiếng chim, mừng hót trên cành
Tình thân hữu, ta xin dành cho Cỏ.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét