Thơ Tôi sẻ mãi còn
Em có biết thơ Tôi sẽ mãi còn
Trong hồn Tôi dù không còn Em nữa
Cuộc sống vẫn đáng yêu, dù một lần nữa
Em dối lừa người ấy, lại là Tôi.
Tình Em trao, sao lại bạc như vôi
Vậy mà có lúc, Tôi nghĩ ...thiên đường chắp cánh.
Em đã đem đến Tôi ngàn sao lấp lánh.
Cũng Em mang đến Tôi một nhánh vực sâu.
Đời có nghĩa gì đâu ?
Bể sâu ai đo được
Cũng như... khi Tôi mất, được
Niềm vui hay một nổi buồn.
Mất Em, có thể Tôi như một chiều buồn.
Nhưng bạn bè sẽ giúp tôi đứng dậy
Đời vắng Em, có nghĩa gì ...cũng vậy.
Thơ Tôi vẫn nối hàng, vì chưa cạn đam mê.
Đời chúng ta đã không còn rộng lê thê
Để mơ về điều xa vời, viễn vọng
Hồn cũng chẳng mong, trời chiều gió lộng
Chẳng mong hão huyền, của lời nói thoáng qua.
Ngày hôm nay, không phải còn là ...ngày hôm qua
Giây dưa trưa chiều, sáng tối
Trái tim Tôi từ nay thôi rồi bối rối
Như ngày trồng cây si, ngay lối nhà Em.
Dòng quá khứ Tôi thật đã đem
Chôn hết được thua, buồn vui, còn mất.
Ở hôm nay Tôi không còn gì để mất
Một mình Tôi, ngây ngất Miền thơ
Bạn bè còn quanh, nên sẽ chẳng bơ vơ.
Thơ Tôi lại bình yên, thôi bâng quơ lập ngữ.
Tôi biết mình vừa vượt qua con sóng dữ.
Nhưng vẫn bình tâm với chữ nhân gian
29/09/2012
Thuỵ Du
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét