Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

Lệch



Lệch!
Lệch chăn
Nhớ...
Ấm hơi người
Mùa xuân lệch
Gió chơi vơi
Se buồn
Giọt nắng lệch
Tím hoàng hôn
Tình yêu lệch lối
Ta còn nhau không?
nhà thơ Ngọc Yến Huỳnh
chếch trăng
nửa nguyệt…
gác buồn
“Lệch chăn”
se lạnh
từng luồng thu phong
Tình lệch về phía
mênh mông
Tim lệch
về góc
trống không miền buồn.
Nhà thơ Tran Du Thuy
Vâng tôi vừa ngồi học thu thanh qua một cái trang thiết bị đã cũ vừa giở từng bài thơ của chị Ngọc Yến Huỳnh ra đọc và ngâm nó trên nền nhạc dân tộc.
Bài thơ viết thật hay và rất "tình"...cái tình ở đây là nó đã nói đúng cái mà tác giả muốn nói. Đúng như thế chỉ có mấy câu thơ mà nói "đúng tim" cái "Lệch" ở đau đó...
Tôi lại đọc bài thơ họa của một thi sĩ nào đó phía dưới với cái tên không có dấu...đầy tính ẩn dụ và khó luận ra tên thật. Nhưng dù là họa lại bài thơ của chị Huỳnh Yến Ngọc thì nó cũng lại là một tiếng lòng. Mạn phép họ tôi ngâm theo cách nói chuyện...tự nhiên mộc mạc như thế và thấy nó có chung một cái tên "Lệch" cũng tuyệt vời.
Tôi bật cái amly lên...ừ rất mộc để thấy một cái "Lệch" ở đời, ở mỗi người và có thể ở tôi, anh, chị và các bạn.
Ừ có khi thế nhỉ...chết khéo lại "lệch" thì bỏ...mợ!!!
Chắc giờ này chị đã ngủ...chắc chưa đâu. Chị bảo...chị ngóng bài thơ ngâm của Hòa mà.
Chị kính yêu...một tiếng hò lay lắt trên sông vắng
Có tiếng bài thơ "Lệch" của chị cùng theo...
Trong veo một tiếng lòng...
Đêm bên ấy đã khuya lắm
Bên này đã tối và rét cóng
Nghe "Lệch" để nhớ nhà!
Trần Minh Hòa
kính tặng chị kính yêu Huỳnh Ngọc Yến
11-12-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét