Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

Nắng xưa

NẮNG XƯA
*
Nắng có còn về đêm nay nữa không
sao nắng mất xuân thì cho tim héo
nắng dậy trễ nên chiêm bao thật rỗng
nắng không hồng như thuở mới biết yêu
*
Em cũng dại khờ nghe thơ quyến rũ
ôm tim mình đưa tặng hết cho anh
ngày chưa anh, nó với em vô chủ
giờ thương nhiều nên mắt nó long lanh
*****
Trời đang xanh, chợt mây đùn, tím thẩm
rồi buồn buồn rũ xuống những rào mưa
em không kịp gom tình vào địa cấm
chờ mưa khô lúc ấm lạnh giao mùa
*
Mưa cũng tệ, hùa mây làm mắt khóc
nhớ chuyện người đi lạc chốn thiên thai
tuyệt như bóng nắng xưa vờn trên tóc
nắng xa rồi nên tóc trắng màu mây
*
Đêm thao thức, ngồi thảo thơ, nhớ nắng
nắng thôi về nên mặn chảy quanh tròng
em úp mặt gối đầu lên khuya lặng
nghe chân buồn chạy trên phím mùa Đông

Đông hương

Cùng nắng

Này tia nắng sao mãi đi rong
để hồn ai trống không hoang lạnh
nắng quên về tim ta trống rỗng
đêm hoang mơ vùi giấc tình xanh
ta ngù ngờ lạc từ, lạc ngữ
dòng thơ buồn ướm thử tình ai
thuở chưa quen biết tim “vô chủ”
nên hẹn hò ấp ủ vùi say
*****
Tình đang nồng, bất chợt về giông bão
phủ dập dồn hai nẻo chia ly
yêu chưa kịp thử mùa trái cấm
chừ âm thầm ôm mối tình si
dòng dư lệ xin ai đừng khóc
nắng tắt rồi đêm cũ lẻ loi
ta mình ta ngồi buồn một góc
hỏi mây trời có tự dừng trôi
có về không!? giùm ta chút nắng
hong khô mi giọt mặn “quanh tròng”*
sưởi tim ai xua hồn trống vắng
lời tự tình bừng ấm tim trong
(*Đông Hương)
Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét