Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Bụi trần

BỤI TRẦN...

An nhàn bước một cuộc dạo chơi
Khoát áo trầm luân bám bụi đời
Thấy mộng thơ trào như muốn tỏ

Nhìn xem thế sự ngại buông lời
Dư thừa con chữ còn chưa tới
Thiếu thốn lời kinh lại đã bày
Ngất ngưỡng xung quanh miền khôn dại
Mơ lòng mấy lúc được thảnh thơi....

Ái Thơ


Cuộc người…

cuộc người ư!? mấy lúc thảnh thơi
vừa ló bình minh đã tối trời
dại khôn bể rộng ai nào tỏ
đen trắng bày phân được mấy lời
hụt câu thiếu chữ cào bươi bới
thừa thãi dăm ba chút bi hài
ngông nghênh, ngốc nghếch đua thi chạy
bụi trần lỡ dại gót trang đài.

Duthuymiengiang


Đã biết trầm luân thiên định rồi
thì thôi không dại chỉ mình thôi
khôn mà nghịch thiên là khôn dại
dại mà nhân oán là ác khôn
thì thôi cứ kẹt mà chưa dứt
chậm lại mà đi trầm ngâm thôi
thiên định người đi ai biết chạy
trời kêu bảo chạy thủng thẳng đi.....

Ái Thơ


biết con sông bên lở bên lồi
dại khôn thì chọn một bên thôi
dại mà được sống thì nên dại
khôn phải ba bôn ứ thèm khôn
kẹt nhau phận số làm sao đứt
nhanh chậm chỉ làm ray rứt thôi
trời bảo chạy đi đừng chạy lại
ta vì trót dại mãi bạc vôi

Duthuymien giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét