Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Không đề

KHÔNG ĐỀ CHO TA

Cứ rưng rức ở trong ngực trái, có điều gì nhoà nhạt ở trong tim. Nhìn qua ô cửa gió lặng im, cây trút lá mà âm thầm mê mải. Trăng thượng tuần sao hình như tê tái xanh ngắt mùa xanh ngắt cả sương đêm. ta nghĩ gì đây khi ngọn cỏ yếu mềm mà sương muối cứ phủ đầy cỏ dại. Cứ trăn trở với bóng đêm khắc khoải cứ phiêu du trên đỉnh cõi phù vân, cứ hỏi lòng sao lại thấy bâng khuâng, con dố
c vắng lại gọi mời thao thiết.

Đường có dài mà gió chiều thổi ngược, xá gì đâu gai góc vẫn tung hoành, Cứ dặn mình tùng bách với phiêu linh, con sóng lớn đã bao mùa vượt thác . Khói thời gian cứ thầm thì chết nhát mà cõi người còn bao nỗi điêu linh, vẫn nghênh ngang chân bước dẫu độc hành, vẫn mê mải vẫn băng mình đi phía trước

Có đôi lúc giật mình tự hỏi: màu xuân xanh còn đó hoặc tàn phai,
đếm thời gian trăn trở khách trang đài, mây vẫn trắng và trái tim thổn thức. Có đôi lúc nhìn cuộc đời rất mực, muốn vô tư như thuở mới lên ba, cứ xôn xao hoa cỏ với ngọc ngà, quên bằng hết những muộn phiền cay đắng.Có lẽ nào gió giông không phẳng lặng, cuộc hải hành đã đến lúc hoan ca, ta vẫn là ta trên bão tố phong ba, cười trong nắng và thấy mình trẻ lại

P/S: Tự động viên mình trước lúc tác chiến kkkkaaa

Nga Vũ


KHÔNG ĐỀ CHO NGƯỜI…

Có gì đó dường như ngang trái, tim quặn đau tê tái khôn cùng, đêm ma trơi ánh lửa bập bùng, như săn lùng ức oan tiền kiếp. Nguyệt tận tàn ru ta ngủ thiếp, ngày liền đêm tiếp nối cõi vong linh, thân cỏ ma đâu thiết nhục vinh, chẳng trông bình minh chỉ là chốn tạm. Giữa cuộc trần mấy lần va chạm, nào dám lạm bàn thay trắng đổi đen, chỉ dối - chỉ gian chằng chịt đan xen, “không đề cho ta”* hờn ghen trách móc.

Vốn dĩ từng chịu ơn mưa mốc, ngại chi đâu bão lốc cuồng phong, bước tung hoành làm một kẻ ngông, chân ruổi rong năm châu bốn bể. Bụi phong trần đâu đà đáng kể, cõi ăn năn …mặc! há xá gì, bất cần nương tìm chốn dựa nơi tì, được mất chẳng bì chân mê mãi.

Cũng có lúc chùng chân gối mỏi, tóc phủ sương vấn hỏi thời gian,
mặt đối lòng với những ngổn ngang, chờ giây phút sang trang trăn trở.Cũng có lúc ghìm từng hơi thở, mong quay về cái thuở lên năm, sống vô tư quên hết oái oăm, vui thi hoạ cùng dăm câu chữ.
chẳng lẽ từng cởi bao con sóng dữ, lại không còn là ta sao quân tử giữa trời,vẫn hiển hiện đó mà ánh mắt sáng ngời, sót lưu lại một thời tuổi trẻ.


(*Nga Vũ)
P/S: bắt trước Nga Vũ cưa sừng làm nghé…kakaka
Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét