Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Mỏng manh


GIẤC MƠ BÊN NGƯỜI

Anh - cơn lốc bước ra từ gió bụi
Áo phong sương vương đọng sao trời
Ào đến trong đêm nồng vời vợi 

Đưa giấc em về giã biệt mù khơi

Quà cho em đây hạt sương rơi
Anh lấy từ bông hoa dịu hiền của đất
Quà cho em tấm khăn choàng mỏng nhất
Là ánh trăng vàng gió dát thành thơ
Giữ riêng anh thô nhám hải hồ
Và bao nhớ thương giấu thầm trong ngực

Đêm liêu trai bao điều thao thức
Lãng đãng mây trời ngan ngát dạ hương
Gió vi vu ca khúc nghê thường
Vạn vật du dương thiên đường hạnh phúc
***

Và mai đến ... bình minh thúc giục
Lặng lẽ anh đi gió núi mây ngàn
Nụ cười em nước mắt chan chan
Giấc mơ bên người muôn kiếp vương mang...

Hương Hoàng

Mỏng manh…

anh - chỉ là “cơn lốc”* thoáng qua
xin em đừng chạm va để nhoà mi lệ
nào dám đâu anh buông câu ước thệ
em mặc kệ đi một cánh chim di

“quà cho em ư!?” chỉ là đến rồi đi
để lại những nghĩ suy…trăn trở
“quà cho em ư!?”* chỉ là bỡ ngỡ
một vận thơ, một hơi thở mỏng manh
em! cuộc trần không phải là một bức tranh
với gam màu nắng hanh…ấm áp

ta biết em… đang đi qua miền bão táp
trái tim đau lấm láp cõi trần ai
nhưng em hãy tin vào một ngày mai
hạnh phúc hồi lai… thương yêu mới cũ

biết sao em!? điều gì cho ta đủ
khi giấc mơ phủ bóng mây mù
thứ tha nhé em đừng giữ lấy hận thù
đừng tự nhốt mình vào góc tù ái…ố


Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét