Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Đọng chút xôn xao

SAU NHỮNG GIẤC MƠ BUỒN

sau những giấc mơ buồn làm ướt nhàu mép gối
sau tất cả rã rời của đêm tối cô đơn
tôi ru ấm trái tim mình bằng khoảnh khắc tự choàng
hôn
này mái tóc, này bàn tay...tôi hôn tôi lặng lẽ
sau giấc ngủ đau, ngày vẫn non màu lá
hương vẫn hương, gió vẫn gió vô cùng
tôi chẳng trách đời tôi phai nhạt nữa
những bạc lòng xin trả lại phía vô tâm!
tôi choàng hôn tôi...cho thấu hết nỗi quạnh lòng
chiêm bao ấy dẫu nao buồn, tôi van tôi đừng xoá
nhớ và nhớ..., và đau..., đau cho hết niềm đau chan
chứa
tôi cày nát cày sâu cho thấm đẫm hoang tàn!
sau ngộp đắng của đêm, tôi rồi sẽ như ngọn gió, mãi
mơn man
nào đâu chỉ là thương, đâu chỉ là yêu, đâu chỉ là xao
động
đâu chỉ là trao, đâu chỉ chờ đón nhận
sau trĩu nặng bứt rời, tôi sẽ sống, mặn mà hơn
tôi trải cạn đời tôi sau những giấc mơ buồn
đêm lỡ rạn, thì ngày ơi, xin mượt sáng
phút lịm chết, tôi đền lại tôi bằng ngàn giây nao nức
sống
những ngàn giây hơi thở quyện ngàn say...
tôi-sống-cạn-cùn-tôi, dẫu có thể mai này
lại là những đêm đau những chiêm bao ướt nhàu mép
gối!

Đinh Thị Thu Vân

Đọng chút xôn xao

Người nén nỗi đau “sau những giấc mơ buồn”*
đếm từng khắc cô đơn bằng lòng vị thứ
tự ru mình với miền ngọt ngào có nơi quá khứ
ủi an tình, bằng ngàn ngàn câu tứ…chênh chao
dẫu biết giữa chập chờn còn đọng chút xôn xao
từ những nụ hôn một thời xửa xưa trao dịu ngọt
không trách đời, chẳng trách giọt nắng chiều vàng vọt
ghìm đắng lòng…đau buốt tiếng mọt đêm.
trong giấc chiêm bao choàng ôm tìm hơi thở ấm êm
bởi nỗi đau đã đầy rồi chừ có thêm cũng vậy
nhớ quên khơi nguồn… buồng tim trổi dậy
xới tung ký ức bạc lòng chẳng che đậy trắng đen
giữa lạc loài có thể người đã dần quen
cuộc trần bon chen, lọc lừa…nguỵ biện
tận sâu trong trái tim đau chứa đầy lòng thánh thiện
bao dung…hiển hiện…
từ tâm
trải cạn đời người mày mò đi tìm một bóng râm
ngày mù mịt chỉ xin đêm một lần đong khao khát
chấp nhận đổi… mặc gót chân phũ phàng dẫm nát
vẫn mơ yêu…dù chốc lát…mà thôi
có không một ngày sao sẽ đổi ngôi?
không còn dòng trôi với “những đêm đau…ướt nhàu mép gối”*
(*Đinh Thị Thu Vân)
Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét