Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Phải mùa...

MÙA ĐÔNG

Mùa đông ơi, mùa đông!
Mãi giấu đam mê sau bập bùng ánh lửa
Gió bấc đập ồn ào cánh cửa

Con tim ngượng ngùng nghiêng tai lắng nghe...

Lá khô rơi se sẽ sau hè
Ngó bức thư tình mùa thu bỏ lại
Gửi mùa đông một lời vụng dại
Tí tách lửa hồng
Tí tách niềm vui

Mùa đông ơi! Tha thiết mãi thôi
Bao xúc cảm ngập miền ký ức
Cành sầu đông qua mùa đã thức
Khe khẽ cựa mình, đơm nụ chờ xuân

Có một thân thương trong đến vô ngần
Xin được một lần tặng mùa đông cũ
Mong ấm lại bao điều ấp ủ
Cho một người mãi mãi MÙA ĐÔNG


Huong huong


Phải mùa…của những bâng khuâng?

“Cho một người mãi mãi…”* giá đông
đêm trống không miên mang miền xưa cũ
như lũ dơi vùi sâu trong giấc ngủ
yêu nhau! biết sao đủ, sao vừa?

nào phải đâu người chỉ chút tình thừa
đông vẫn chừa cho ta một lối
hãy nhìn nhau xin đừng bối rối
nhóm lại lửa tim
đêm tối dại khờ

ký ức xửa xưa ta mãi đợi chờ
cảm xúc ngu ngơ như tờ giấy trắng
mang cho nhau nhỏ nhoi tia nắng
xua đi nỗi buồn, hoang vắng…đìu hiu

đông ơi! mùa da diết bồng phiêu
ta chắt chiu một lần dâng tặng
cho ai! nụ hôn dịu dàng…thầm lặng
vững tin…cùng vượt chặng, trầm luân.

Mùa đông ư! phải mùa của những…bâng khuâng?


(*Hương Hương)

Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét