Em tiễn tháng mười một đi đây
Tờ lịch đã nhẹ nhàng buông tờ cuối.
Thu vội đi chẳng ánh nhìn đăm đuối
Mà vòng tay ôm đã thả hững hờ.
Em đón đông về chẳng có nổi một câu thơ
Nhà trống vắng cánh cửa long gió lộng
Đêm thẫm đặc tưởng như sóng sánh
Cuốn mơ hồ lọn khói mỏng manh nha
Lén vẽ hư không vốn đã nhạt nhoà
Mùi khói thuốc đến là... Hư ảo.
Vẽ vồng ngưc, vẽ bờ vai vững trãi
Cho đông tựa vào ủ ấm câu thơ.
Rồi se sẽ đông... Thơm nhẹ đến không ngờ
Hoa sữa lạc mùa lén nhòm khung trời cũ.
Sao thế, tự nhiên bao hạt dịu êm bé nhỏ
Đậu môi mềm... Nhẹ thế đông ơi...
Hương Trần
Đông ư!?
Chỉ thoáng chút thôi cái lạnh se se
tháng mười hai nghe thu từ tạ
có gì đó chợt buồn đến lạ
phải đông về trơ gốc rạ đồng sâu
Người chờ đông chưa thổ lộ một câu
nên nào hay đâu đêm trời lộng gió
dường như có một điều gì đó
thoáng gợn mơ hồ “khói mỏng manh nha”*
ta kẻ lang thang nào đã hiểu ra
nét vẽ phôi pha một thời in dấu
ánh mắt, bờ môi vạt buồn thẩm thấu
buốt giá miền không trống vắng vật vờ
đông ư!? phải chăng là dải sương mờ
chia cách hai bờ…hờ hững
tự hỏi mai này có còn đứng vững
hay vẹo xiêu…chập chững phút ban đầu.
Duthuymiengiang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét