Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

BÓNG MƯA


VÔ CỚ...NGÀY MƯA

Vắt lòng mình cho kiệt suy tư
Mơ một chút giản đơn ngày bão nổi...
Hà Nội mưa. Lá rùng mình rơi vội

Người người đi nhẫn nại. Phố buồn

Cúc Họa Mi trắng ngợp con đường
Chẳng tiếng hót nào ngoài mưa và gió
Dặm dặm nỗi niềm trổ mầm như cỏ
Vắt lòng ... không trọn ngày vui

Mỗi độ Đông sang vô cớ ngậm ngùi
Vai áo mỏng, con đường thêm dài rộng
Dư hưởng sóng của ngày biển động
Chót dại mang về để mãi chênh chao...

Hương Hoàng 


 


 
BÓNG MƯA

Hỏi mưa có làm quên những khát khao?
Có để em chênh chao ngày bảo nổi
Cuộc người vốn là tháng ngày mòn mỏi
Đợi chờ nhau trong cõi hư vô.

Phố buồn để em hoá ngây ngô
Bọt bóng mưa lô xô, nha nhấp
Một mình em, chân… bước cao, bước thấp
quẩn quanh trong…va vấp cuộc mình

Vô cớ…ngày mưa, vô cớ chuyện tình
Dư âm như… trăm nghìn vết cắt
Vọng trong mưa não nùng tiếng nấc
Ta dường nghe đau thắt buồng tim.

Thuydu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét