Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

SẼ


 SẼ...


 


Sẽ lấy gì trả nợ cho em?
Khi tất cả đã là quá vãng
Tình mượn vay, bước chân lầm lạc
Chút xanh xưa hoán đổi mơ hồ
Em một mình lầm lụi đường mưa


Vai mỏng tố nét buồn niên kỷ
Khuy áo lệch ghềnh thêm phố thị
Bóng nghiêng xô ướt nhẹp bi, hài

Sóng vẫn duềnh ru Biển khúc liêu trai
Con còng nhỏ khóc vùi trong cát mặn
Không đủ sức ôm mảy may sân hận
Tuyệt vọng vẫn vê ước vọng cho tròn

Trả thế nào đây dù chỉ giận hờn
Tình di trú ghìm mình cơn tức tưởi
Trăm mạch nhớ, trăm ngả buồn rười rượi
Cuối đường Thu, tự trả nợ mình
Nếu trở về xin gót nhẹ, lặng thinh

Cho tôi siết vòng tay người lầm lạc
Hóa giải tận cùng hẹn thề bội bạc
Siêu thoát một lần 
“ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI....”

Hương Hoàng 

TRẢ…



Cuộc ta tần ngần trong cõi sân si

Mượn lời bi, phóng sinh mùa quá vãng.

Biết ngày nhắm mắt là ngày thanh thản

“Hoán đổi mơ hồ”* chợt thoảng “chút xanh xưa”*


Ký ức quay về phía con “đường mưa”*

Ngày nguôi ngoai chưa? đêm buồn ập đến

Góc phố lên đèn, tim người thắp nến

Nghiêng bóng vô thường! ai đến, ai đi?


Biển vẫn gào ru khúc tình si

Sóng mãi thi…nổi cồn cào thét

“Con còng nhỏ”* lẻ loi đói rét

Mong một vòng tay gầy đét…trọi trơ


Người tự ru người loài lạc bơ vơ

“Trăm mạch nhớ” ban sơ quặn thắt

Trả lại gì? cuối chân trời tím ngắt.

“Tức tưởi” ghìm đau, ánh mắt mông mênh


Khi đã hiểu cuộc trần là cõi chông chênh

Đã dặn cố quên mà sao vẫn đợi

Sau “bội bạc” là khoảng xa vời vợi

Có bỏ được không? trong nghĩ ngợi chính mình.


“Cuốn đi” . Xin gió hãy cuốn…cuộc tình…


(*Hương Hoàng)


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét