Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

KẺ ĐIÊN



Người điên!

Người ta gọi anh: điên.
Tôi chỉ thấy anh hồn nhiên sống
Không mặt nạ

Không trả treo, mặc cả
Giữa dòng đời cứ thế mà trôi.

Chúng tôi phủ mặt nạ khắp nơi
Những lời nói
Những nụ cười
Phải vừa lòng thiên hạ
Vinh danh đạo đức, thế nhưng lắm lúc dối lòng.

Anh thì không!
Đói xòe tay xin
Vui ngồi ca hát
Nắng trời hay bóng mát
Một mình đùa với trò chơi.

Chẳng bận lòng tình đời lúc đầy vơi
Chẳng nặng gánh lo âu giàu sang, vinh hiển
Chẳng đánh bóng tuổi tên
Chẳng ngợi ca cống hiến
Sống nhẹ nhàng
Lòng thong dong.

Bao nhiêu người ngộ được Sắc – Không
Biết sống, biết yêu, biết cho, biết nhận…
Biết thứ tha, biết quên hờn giận..

Anh cho tôi cách sống
Tôi tự hỏi lòng
Người điên hay tôi điên!

Ngọc Yến Huỳnh



Kẻ điên…anh!


Không! Anh là kẻ điên thật mà em
Cứ nhìn kỹ đi rồi em sẽ thấy
Kẻ điên như anh
nên không hề biết lấy
Tình yêu em trao… bấy lâu rồi.

Người điên mà em, nên chấp nhận
…những thiệt thòi
Không mặc cả, không vòi, không vĩnh
Và người điên thì hẵng rồi nào tỉnh
Khóc…cười như thằng say xỉn vậy thôi

Người điên thì không biết trét phấn, bôi vôi
Mặt thường luốc lem, tóc chẳng ngôi…bù rối
Người điên anh chẳng bao giờ nối dối
Buồn - vui. Tối… băng đá giường nằm.

Anh người điên không muốn tỏ như ánh trăng rằm
Mặc nhân thế người nằm kẻ đứng
Cũng chẳng bao giờ làm nhân chứng
Trong cuộc thiệt hơn điêu đứng, lọc lừa

Thử làm người điên đi em
rồi sẽ thấy mình không thừa
Vô tư như vừa qua giấc ngủ
Người điên đâu biết gì mới cũ
Không giận hờn; thiếu đủ …cho qua

Có điều người điên cũng là người ta
Nên biết đời thường vốn cũng điên, cũng dại.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét