Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

ANH TÚC


HOA ANH TÚC

Tình yêu bén mùi từ những hoang sơ
Trăm mạch ngấm. Đường tim dần mọc rễ
Tận cùng khát, bỏ? buông? nào có thể

Phút hòa chung sương khói nổi. Đọa đày...

Là những đớn đau đến tận mai này
Chẳng lối thoát khi cùng đường, chung lối
Là điên dại, xé vò, tội lỗi
Ngày ngửa sặc cười. Ôm mặt khóc đêm...

Lầm lạc yêu hóa kẻ tật nguyền
Bởi quyền năng thuộc về Em tất cả
Môi độc dược. Ánh nhìn hóa đá
Nát mục thuyền anh sao thể sang bờ?

Chấp nhận yêu hồn anh lạc cõi mơ
Rồi gục ngã, không thể nào gượng dậy
Trước cám dỗ quyền năng em không hề che đậy
Anh chết rồi.
HOA ANH TÚC - Em ơi...


H
ương Hoàng


Em còn đây
HOA ANH TÚC – Anh ơi…
Khi tình yêu là chốn nơi cội rễ
Dẫu đợi…chờ, vẫn không bao giờ trễ
Mặc khổ đau ta chờ kể nhau nghe

Nó như là một khúc nhạc ve
Trưa mùa hè ran ran sầu khúc
Đam mê như nhựa hoa Anh túc
Lâng lâng trong phút chốc…loãng tan

Nhưng ! em biết rồi mà…
Chúng ta chỉ là những “kẻ tật nguyện”*dở dở - dang dang
Quyền năng Eva em phát quang địa ngục
Có thể một Adam đã từng ngả gục
Riêng anh thì đã mục nát lâu rồi.

Từ chối lời yêu
anh không dám lang thang nơi những đỉnh đồi
Dẫu chung lối. Rồi cũng đến hồi ngã rẽ
Tình yêu bén mùi như tranh vẽ
Gam màu hoang liêu, anh chỉ là kẻ ngắm nhìn

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét