Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

CHÚNG MÌNH

Hai đứa mình…

Hai đứa mình có yêu nhau đâu?
Sao đêm vắng cứ đan từng sợi nhớ
Sao trái tim bồi hồi trong nhịp thở

Sao cứ bắt lòng phải giả vờ quên!

Cũng chỉ là xao xuyến không tên
Chút ngóng mong, chút đợi chờ… bối rối
Muốn gởi trao những điều chưa kịp nói
Nhưng… hai đứa mình có yêu nhau đâu!

Giữa đôi mình có phải… sông sâu?
Lòng biển mù tăm?
Hay con sóng lạ?
Cuộc sống trôi trong bao điều thật - giả
Nên lời yêu còn mãi ngập ngừng

Hai đứa mình cũng chỉ… người dưng
Nên không biết lấy cớ gì hờn trách
Nên không biết vùi vào đâu nước mắt
Đã trót dối lòng…có yêu nhau đâu!


Ngọc Yến Huỳnh




CHÚNG MÌNH

Biết mừ !
Hai đứa mình một đỉnh núi - một vực sâu
Chỉ lâu lâu nhớ nhau… xiu xíu
Chẳng yêu nhau đâu đừng cố níu
Cứ quên thật đi nếu tập giả vờ

Hai đứa mình là hai kẻ khù khờ
Díu dang chi cho phải chờ, phải đợi
Delete sau đó Enter sẽ xoá bao nghĩ ngợi
Bởi…thì…là…”hai đứa mình có yêu nhau đâu!”*

Xin mà!
đừng vướng chi vào cuộc bể dâu
Thật - giả có khâu được đâu bằng sợi chỉ
Cuộc trần vốn tràn đầy lời hoa mỹ
Yêu chi!? Sau đó… là kỷ niệm buồn

Ừ! Chúng ta đừng đóng chung một vở tuồng
Trong đó có vai kẻ yêu bị người ruồng rẩy
Cuộc người có sẵn biết bao cạm bẫy
Cành khô 
tựa nhau… sẽ gãy thôi mà.


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét