Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

THẦM

Lặng!

Ta chợt cười khi lòng đang chực khóc
Ta cợt đùa trên chính nỗi đau riêng
Thương vụng dại và khóc mình nông nổi

Ta lẻ loi trên những nỗi muộn phiền

Muốn khép lại những buồn vui giận dỗi
Chỉ mãi là cánh én mỏng đơn côi
Khoảng trời xanh ta có còn kịp tới
Hay buông mình trong tĩnh lặng chơi vơi...!

Dấu chấm hết vẫn nhẹ nhàng như thế
Giọt lệ rơi giây phút ấy muộn màng
Ta đã thấm cả một đời dâu bể
Khâu liệm dần trái tim trót đa mang!

Ngọc Yến Huỳnh







Thầm!

Người lặng nói câu đời dâu bể
Ta nghe đau kể một chuyện tình
Cả cuộc ta chân bước chùng chình
Đời loi lẻ không hình, không bóng.

Tim cồn cào như ngàn con sóng
Phía khơi xa mong ngóng tình nhân
Hỏi một lần người có hiện thân?
Cho ta được hiến dâng chờ đợi.

Trong khoảng đời mông mênh vời vợi
Bởi đa mang, nghĩ ngợi riêng mình
Trái tim đau có phải chung tình?
“Dấu chấm hết”* hữu hình vô ngả.


(* Ngọc Yến Huỳnh )
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét