Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

LẠC MIỀN


BÂNG KHUÂNG ĐẦU ĐÔNG

“Muốn gửi cho anh một chút nắng vàng”
Nơi phương xa ai có còn chờ đợi?
Gió bấc đầu Đông vào mùa rong ruổi

Phố nhỏ vắng người, bất chợt thênh thang…

Hà Nội nâng niu chiếc lá muộn màng
Chút nhớ…
Chút quên …
Con đường…
Mái phố…
Bàng vào Đông vội vàng chi áo đỏ
Ngại sương giăng tìm ấm áp trước chiều?

Nắng vẫn vàng từng góc phố thân yêu
Hàng Lược, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Giấy…
Góc khuất nào nắng chưa lần nhìn thấy?
Để suy tư vương vẩn mãi góc đời

Muốn gửi phương anh chút nắng … thế thôi
Một thoáng bâng khuâng đầu Đông Hà Nội
Dẫu là ngàn năm xin đừng đếm tuổi
Dịu dàng ơi - Hà Nội những ngày…

Bâng khuâng giao mùa
Vạt nắng cầm tay.


Hương Hoàng

LẠC MIỀN

Người gửi tôi ngọn gió Hà Nội heo may
Chớm đông sáng nay hây hây lạnh
Ta ở hai phương trời cách xa chưa lần kề cạnh
Thu cuối mùa niềm bất hạnh bủa vây.

Tôi biết người đang mang những nỗi đắng cay
Nhớ quên cuộc mình… vay trả
Chân vẹo xêu dưới hàng cây nghiêng ngả
Lẻ loi, hối hả… dưới bóng râm đường

Người gửi tôi chút nắng phố phường
Hỏi nắng đủ nung chán chường phía ấy
Hay tận thẳm sâu vết đau sưng tấy
Còn hằn in, bẩn vấy miền đau.

Tôi biết cuộc người dẫu trước hay sau
Ai không từng một lần ngán ngao số phận
Hai chúng ta lạc miền lận đận
Hồn bâng khuâng mấy bận thu về.

Có phải cuộc mình là những trò hề?
Ta nhập vai nhưng lại đứng bên lề cuộc sống.

Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét