Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

KHÓC ĐI EM



Khóc được không ?

Khi lòng muốn khóc...
Những trang sách mỏi thêm lần đọc
Ngọn đèn khuya bóng đổ hoen tường


Tháng năm nhàu gối mỏng mà thương
Thèm một tiếng quen giữa ngày tháng lạ
Chợ Đời mà bao điều không thể nào mặc cả
Buồn đem cho không ai lấy, mãi còn

Nào muốn phong ba bão tố dập dồn
Vai chính phụ chỉ riêng mình đóng thế
Nương tựa, dỗi hờn... hoang đường như chuyện kể
Trang sách trẻ con ai bày biện vỉa hè

Dẫu một mình đi, lại một trở về
Tự hoan hỉ quên giấc đời mệt nhọc
Sẽ có lúc nhận ra mình biết khóc
Mỗi khi trời mưa tuôn...

Hãy hòa chung cho loãng mọi nỗi buồn.


Hương Hoàng 

KHÓC ĐI EM

Cứ khóc đi em
khi ta còn biết khóc…
Còn giọt mặn rơi, còn gai góc cuộc mình
Còn thương cho cái kiếp hữu hình
Nghĩa là ta còn chùng chình trong thinh lặng

Ở vai chính vở tuồng không ai dâng tặng
Cho ta đâu dấu lặng bình yên
Cứ khóc đi em nơi một góc riêng
Phía mái hiên chiều… nắng nghiêng, bóng đổ.

Em biết rồi mà! cuộc trần bể khổ
Đến – đi, sóng vỗ, triền nghiêng.
Khóc đi em ta chôn hết nỗi niềm riêng
Chôn nhọc mệt giấc đời hiu quạnh

Anh biết mà!
Đêm nay lập đông em lạnh
Tháng ngày lạ quen bất hạnh khộn cùng
Cố nhóm nhen lên em
trong tim ngọn nến dẫu cùn
Soi bập bùng niềm tin còn sót lại

Sẽ có một ngày mà…Người quay lại
Hạnh phúc đơn sơ như thuở chạy…trốn tìm.


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét