Xa…gần
Người cùng tôi còn ở một khoảng cách xa
Cánh cửa để ra vào còn chưa cóBởi chúng ta chưa tìm thấy gì ở đó
nên ngày thì cứ đi qua như gió vào nhà
Giữa những dối gian, mù lòa màu sắc
Khi tự hồng tâm, còn chứa nhiều ẩn trắc
Len lỏi vào nhà nghe thắt ưu tư
Cũng muốn giãi bầy ước thề…như nguyện
Nhưng nếu cõi nhớ rỉ hoen, hòa quyện
Thì sự Nhận – Cho sẽ chẳng trọn vẹn bao giờ
Nếu chính trong ta sẵn chờ, luôn đợi
Vì thế ! cái khóa của Người ơi ! đừng nghĩ ngợi.
Người hào hoa, ắt cũng phải xa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét