Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

LẠC...


Lạc…



Có một ngày ta lạc với chính mình
Chùng chình giữa canh khuya vắng lặng
kề cận bên người
nhưng hồn sao nghe nặng
như sa vào …
tỉnh lặng
vô biên


Ta lạc mình giữa chốn truân chiên
với niềm riêng, ngậm ngùi chôn kín
bởi cuộc trần còn nhiều toan tính
cả yêu thương cũng đính dối lừa


Có một ngày ta trở thành kẻ thừa
Nơi ngọn nến cuối cùng toả sáng
trần gian còn chừa cho ta nán
thở nữa không, hơi thở sau cùng


Ta lạc mình vào cõi bập bùng
giữa hồn oan, u minh cùng tận
để rọi soi mình bao nhiêu bận
của dại khờ, hối hận vần thơ


Có một ngày, ta lạc chốn bơ vơ
lạc giữa đồi mơ đầy cỏ dại
nhìn em ta xót xa ái ngại
Ta lạc nhau để lại tình buồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét