Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

PHỐ ĐÔNG NGƯỜI...DÒNG CHẢY VẪN TRÔI



PHỐ ĐÔNG NGƯỜI…DÒNG CHẢY VẪN TRÔI



“Phố đông người mà hành khất chát chua…” - Thynguyen
Em nào muốn được thua…mua bán
Một ngày
của cái đêm dài chờ sáng
với vẹo xiêu mòn mỏi dật dờ

Người đàn ông của Em đã  trở thành một bóng mờ
giữa phố đông người loáng qua rồi vụt mất
Dẫu cố giữ
nhưng Em không thể biến mình thành hành khất
van xin sự quay về, để lại chất chứa niềm đau

Em biết trước rồi mà, dù trước hay sau
Cũng đến cái ngày xa nhau đã định
Vì thế Em ơi đừng bịn rịn
Làm kẻ thừa, chịu nhịn nhục đắng cay

Nơi cuộc trần ai không có lúc đúng sai
Thôi thì cứ thay cha, vì con trẻ
đã năm mùa qua, hẵng Em nghe lời thỏ thẻ
của Mít – Bông san sẻ cùng mình

Vì thế xin Em chớ chùng chình
với bổn phận nơi mình rất nặng
cố đi Em…rồi mai này con sẽ tặng
bù đắp Em, dấu lặng của thời gian

Đừng Em ! đừng dậm doạ thở than
Con mọt cửa đang nhìn Em gặm nhắm
những nỗi đau từ tim Em còn thắm
rồi sẽ tan theo lấm thấm giọt mồ hôi

Cần gì ? chỉ mình Em… mình Em thôi
Cũng có thể cùng các con trôi theo dòng cuộc sống
Đạo diễn của kịch bản đời, luôn chừa khoảng trống
Nên Em đừng ký tên vào khế ước chính mình

Phố đông người, phố vẫn cứ xập xình
những thanh âm hữu hình gớm ghiếc
chúng ta hẵng biết rồi mà… cần chi nuối tiếc
mà phải biết sống cho mình và sống vì con

Em hãy nhổ nước bọt đi vào sự sắc son
Cái thủy chung ngày xưa, giờ như lon bia đắng
Ngày mai trời sẽ nắng
Sau những cơn mưa trắng xoá ngoài dồng

Sẽ không còn kịp đâu để Em viết những dòng
Sẽ không còn kịp đâu khi Em để lòng khắc khoải
Sẽ không còn kịp đâu và mãi mãi
Phố thì vẫn đông người, dòng chảy vẫn trôi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét