Giả như có ngày…
Giả như có ngày vận ngữ bỏ đi
quả tim này chắc không còn si dại
Người trốn hoài, không quay lại
chỉ còn đêm đen cùng tiếng thở dài
Từ ấy tôi không còn mơ vóc dáng trang đài
Vì nàng thơ chỉ còn bài thơ cuối
Ngày vắng Người, là ngày dòng suối
Không chảy trong tôi vị ngọt nồng êm
Không còn thơ, tôi cũng chẳng ước muốn thêm
bởi ngày đêm không còn phân ranh giới
thơ không còn, hồn tôi chới với
tím lạnh lòng, xới nát tim côi
Giả như có ngày thơ bỏ tôi
Còn đâu vành môi Người nồng ấm
Ngày ấy đời tôi như dấu chấm
giữa chiều đông, một nấm mộ hoang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét