Hun hút…
Ừ ! thì biết tìm đâu giữa
hun hút biển người
Khi môi cười vừa bắt đầu đã
tắtĐể thấy đêm dài càng vắng ngắt
Mỏng mảnh như sương, như khói diết da
Cõi người cũng hóa ra cao thấp
Sự ngỗn ngang làm ta va vấp
là lúc cuộc trần bất chấp giã – chân
Làm ta cứ phân vân giữa hai miền sáng tối
Thôi thì cứ cố tìm cho mình một lối
Dẫu thật xa vẫn không trói chính mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét