THU
CUỐI
Rơi não nùng những hạt mưa thu
cuối
Nơi bắt
đầu nguồn suối hoang sơ
Lá vàng
ơi ! có còn đọng ngu ngơ.
Để ai
bơ vơ, nửa đời loài lạc
Lời ru
ngày xưa, bắt đầu từ nốt nhạc
Lúc thăng,
lúc trầm ngào ngạt du dương
Như dáng
ai chiều, dưới rặng thuỳ dương
Lăng tăng
sóng, miền thương níu gót.
Lời
chia tay, sao nghe đau xót
Tình
thu phai, ai trở gót đi rồi
Để lại
tôi một khoảng trống bồi hồi
Một sớm
mai, đâu rồi câu tình tự
Tôi
lang thang, một đời tư lự
Cuối
thu rồi, tình còn ngự hay không ?
Hay chỉ
là cuồn cuộn những cơn giông
Giữa mênh
mông nghìn trùng sóng cả.
Thu ơi
! sao mùa qua hối hả ?
Đến rồi
đi nhanh, thả lại nỗi buồn.
Như dòng
đời là những vở tuồng
Dối
gian - lọc lừa - ruồng rẫy.
Tôi ngồi
đếm, đã qua bao mùa thu cả thẩy ?
Bao lá
vàng run rẩy, rơi rơi ?
Và có
phải ? tình thu mãi là khúc chơi vơi
Dìu tôi
về một nơi cô quạnh.
Nếu trời
thu là mùa bất hạnh.
Thì
xin cho, nấm mộ lạnh hoang.
Hay
cho những con đường độc bước lang thang.
Cuối
thu mang…nỗi niềm se sắt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét