Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

RỒI CŨNG...



Rồi cũng...


Rồi cũng có ngày ta vào giấc vĩnh hằng.
Ở đó hẳng rằng thời gian ngừng chảy.
Dù có muốn hay không thì đâu có gì lưu mãi
Kiếp trần gian với từng trải nỗi đau.

Ai dù vĩ nhân, rồi cũng kẻ trước người sau
Lần lượt ra đi cho dù mau hay chậm
Và vì vậy, khi còn ở trần gian đừng tô nét đậm.
Đừng đánh phấn bôi son, để phải ngậm rẻ khinh.

Nếu cuộc đời này, từng cho ta ánh bình minh
Thì cũng chính nó, đem cho ta sự lặng thinh đêm tối.
Ngay cả tình yêu, đôi khi cũng là điều lừa dối
Mà con người, từng gói những ước mơ.



Tháng ngày có lúc, đẹp như những bài thơ.
Nhưng cũng để lại những vết nhơ không thể xóa.
Trong bể hào quang muôn màu chắp chóa.
Sẽ làm cho ta, ánh mắt hóa lòa.

Khi vào giấc vĩnh hằng, là lúc ta trở về với thật thà
Không bon chen, ghét ganh và độc ác
Lúc ấy tâm hồn ta sẽ khác
Vào cõi tịnh yên, không chua chát tình đời

Giấc hoang say dù có gọi mời
Ta vẫn hợt hời không còn mong đợi nữa
Phía trước ta là muôn ngàn ánh lửa
Soi sáng ta về giữa thong dong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét