Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

NGƯỢC NHAU CHIỀU GIÓ



Ngược nhau chiều gió

Khi ta chọn con đường không còn nhau nữa
Thì niềm đau như ở giữa trái tim mình
Anh cũng biết rằng lúc chấm dứt cuộc tình
Thì cả hai sẽ đau, trong vô tình đánh mất.


Có khi nào em tự hỏi vì sao ? mình bất nhất.
Để đừng trách anh đã thất lời nguyền.
Hay tại số phần, chưa cho ta cùng một chuyến thuyền.
Nên ước nguyền, đành chia hai lối.

Khi ta đã chọn, không còn cho nhau câu nói
Thì sẽ là những nỗi buồn, mỗi tối không tên.
Phía vắng em, nỗi nhớ chênh vênh.
Rơi vào khoảnh, mông mênh yên lặng

Ta đi ngược nhau, bằng những bước chân trĩu nặng.
Lối rẽ nào chợt nghe mặn đầu môi
Ừ thì thôi ! khi một ngày em đã quên tôi
Dòng thời gian, cũng sẽ trôi lặng lẽ.

Ta đi ngược nhau, khi không còn tuổi trẻ
Chiều hoàng hôn, ai là kẻ buồn đau ?
Nếu ngày xưa, em từng bảo có kiếp sau
Ta sẽ lại trao nhau… câu tình tự



Nhưng giờ thì… điều ấy đã không là thật sự
Ngay cả kiếp này, em đã tự chia xa.
Để trong tim anh, nỗi niềm không thể nói ra.
Ta đã xa, khi ngược nhau chiều gió.

Thôi thì em hãy vui…
 với mọi người, chung quanh mình có
Anh sẽ riêng mình, một xó buồn thiu.
Ngẩm nghĩ phận mình số đã hẩm hiu.
Thì chấp nhận ngày rong rêu huyệt lạnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét