Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

MIỀN KHÁT




Miền khát


Em khát…ánh hào quang vây phũ
Tôi khát… một ấp ủ tình chân .
Chúng ta rơi 
trong một dòng đời sóng cuộn, bão dâng
Nên luôn khát ánh mặt trời rực lửa.

Em khát…men say ngày hai bữa.
Tôi cần…tìm một nửa yêu thương.
Nhưng trong nhân gian 
là một vòng xoáy nhiễu nhương
Và vì vậy, cung thương chưa bắt nhịp

Bởi nghịch chiều 
nên chúng ta theo nhau chưa kịp
Tôi rớt lại phía sau như nhịp điệu thời gian
Em vươn mình về ánh sáng chói chang.
Tôi… đám mây giăng ngang, trời xám xịt.


Ta lạc loài 
và mất nhau trong đêm mù mịch
Đôi ngả con đường, dịch chuyển càng xa
Để đến cái ngày mà ta chợt hiểu ra.
Thì tất cả... đã qua mùa thương nhớ.

Em khát…tình yêu trong nỗi nhớ
Tôi khát…dạt dào 
tiếng từ biển hát nghìn năm
Nỗi nhớ thì ở xa - tiếng biển thì rất gần.
Nên hai ta cứ, tần ngần vô hướng.

Em và tôi… 
từ ấy lạc nhau giữa mùa gió chướng.
Không còn thấy gì hướng bát ngát đồng hoang.
Tôi biết Em... đã là quyển sách sang trang.
Còn tôi thì... cứ ngổn ngang trong khát vọng.



Em khát…một góc trời bao la mở rộng
Riêng tôi còn nghịu ngọng với vần thơ.
Em vút cao với một cánh diều mơ
Tôi lại bơ vơ, rơi vào khoảng lặng.


Tôi khát…một cuộc tình thầm lặng.
Em thì đem dâng tặng, nó cho người
Cho nên tôi, từ ấy tắt nụ cười.
Mất người...
Tôi rơi vào miền khát.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét