Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

BUỔI SÁNG KHÔNG BÌNH MINH



Buổi sáng không bình minh


Đôi khi buổi sáng không phải là bình minh
Là lúc người bước đi lặng thinh không một lời từ giã
Những cơn mưa không ngừng rỉ rả
Dòng nước buồn hối hả tuông trôi.

Buổi sáng không bình minh là buổi sáng riêng tôi
Quay trở về tháng ngày mồ côi vốn dĩ.
Là buổi sáng người quên những lời tri kỷ ?
Nên nỗi buồn âm ỉ khôn nguôi.

Buổi sáng không bình minh vì tôi đã buông xuôi
Không còn tin hay nuôi niềm hy vọng
Bởi trong khoảng trời gió lộng
Ta đã lạc nhau trong giấc mộng tình.

Người tình không chân dung có phải là không một bóng hình ?
Nên trái tim nhói đau, mảnh tình tàn tạ.
Như quy luật thiên nhiên hết xuân rồi hạ.
Người yêu rồi, trở thành lạ từ nay.


Buổi sáng không bình minh là khi người vừa bước ra một giấc hoang say.
Để lại cho tôi vị cay chua sót
Cây phượng già rơi cánh hồng còn sót
Của mùa ve trót lỡ ngân vang.

Buổi sáng không bình minh là buổi sáng sang trang.
Khi ta không còn mang u hoài trăn trở.
Khi ta biết trái tim người vừa lại mở
Không phải cùng ta như cái thuở ban đầu.

Người không chờ đàn ô đến bắc nhịp cầu
Không mang đến cho tôi một màu hy vọng
Khoảng cách đã xa giờ thêm rộng.
Buổi sáng không bình minh là thất vọng buồn đau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét