Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

NGẨN NGƠ MÙA



Ngẩn ngơ mùa

Thu vừa đi, kỷ niệm ướt hiên nhà
Lệ khoé bờ mi, chạy dài theo nỗi nhớ
Phím buồn rung,  cung sầu mắt ướt
Ngẩn ngơ mùa lướt thướt niềm đau

Người vẫn đi về, đêm chẳng ánh sao
Giấc hanh hao, tay gầy gảy phím
Cả hồn ai loang trời thẫm tím
Trọn con đường, mãi kiếm ánh nhìn xưa.

Lang thang vào từng hạt thu mưa.
Đọng nỗi yêu nào ? chưa đan hoài niệm
Bước chân ai đi, có người chết lịm
Một cõi trời buồn, tím lịm bằng lăng

Ngày người đi, tim đã hoá băng
Góc bâng khuâng, cũng dâng trào sóng.
Ở nơi này có người mong ngóng
Ngẩn ngơ thu, trống vắng buồn thiu



Ngọn gió giật, buốt lạnh miền yêu
Dấu rong rêu, một thời lịm tắt.
Người tìm ai ? dưới ánh đèn hiu hắt
Dạ bần thần, ruột thắt cồn ran

Ai chờ ai ? lẻ bước lang thang
Vành khăn tang, một màu phũ trắng
Nếu nẻo tình nơi bờ hoang vắng
Thì người ơi ! xin lắng giấc hoan thiên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét