Một thoáng
ngụ ngôn
Người lạc
về - giữa miền xưa
Ngụ
ngôn cổ tích
Đêm mưa truyện Bà
Dòng sông quê - nước hiền
hoà
Lời ru từ Mẹ
Chan hoà thơ tôi
Lạc giữa đời - nhớ làn
môi
Người cho tôi biết
Dòng trôi chiều hè
Ngôn từ Người – hoá
thành vè
Bâng khuâng soi bóng
Bên kè giếng trong.
Gót hài Người - bước
thong dong
Còi tàu đưa tiễn
Vào trong mắt nhoà
Câu lục tôi - vốn thật
thà
Chì xin câu bát
Cùng hoà Người ơi
Khúc vô thường – Ánh
nguyệt rơi
Sợi ngà lấp lánh
Trùng khơi sóng dồn
Biển bát ngát - Thuyền
là hồn
Lâng lâng Thuyền lướt
Dạ chồn Biển Ai ?
Khoá hồng tâm – say vẫn
say
Bay vào ký ức
Đêm nay dại khờ
Ngày xưa dưới – bóng
trăng mờ
Rừng mơ hương toả
thẫn thờ nụ hôn
Giờ bỗng lại - nhớ ngụ
ngôn
Cuối thôn xưa ấy
ngọ môn nắng chiều
Tuổi thơ với - một cánh
diều
Thả vào đời rộng
bằng nhiều ước mơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét