Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

BẾN BUỒN



Bến buồn







Ngày tôi trở về
Em đã không còn nơi bến cũ
Để lại bờ buồn
trong hoang vắng vô biên




Đoá Tường vi, cũng vàng úa ngoài giậu hiên
Đôi chim Quyên cũng không còn làm tổ
Thuyền tôi bao năm bơ vơ trở về tìm bến đỗ
Nhưng em đâu rồi ? chỉ còn thành cổ hoang liêu

Ngày tôi trở về mái rạ lêu xêu
Mẹ già đâu ? không còn ra kêu tên tôi nữa.
Chẳng còn em nhóm than hồng bếp lửa
Lùi cho tôi nửa củ khoai bùi

Tôi trở về quạnh hiu với những bùi ngùi
Trước nhà… cây Ngọc Lan, không còn mùi hương thoảng.
Vườn trưa mùa hè, đưa tôi quay về dĩ vãng
Một thời yêu xưa, phảng phất giữa trời buồn.

Bài hát thánh ca, trong veo như nước chảy từ nguồn.
Tôi yêu em với nỗi buồn xa xứ
Em đã rất xa, nhưng tôi sẽ không bao giờ trách cứ
Vì những hạt mưa ngâu, làm tứ thơ sầu.



Tôi tiếc ngày xưa, chưa tiêm được miếng cau, trầu
Nên trong mắt em, mang sắc màu ảm đạm
Hay vì vô tình nên  tôi quên chạm.
Để môi em, một màu xạm giá băng.

Ngày tôi trở về, đêm đã khuất ánh trăng
Em không còn giăng, trong tôi lối mộng
Em đã lạc tôi giữa đồng cỏ rộng.
Giờ tôi biết tìm đâu ? trong vô vọng hoài thu.
Tôi khát khao nghe từ em, một khúc hát ru.
Như tuổi thơ vi vu cùng diều sáo
Nhưng…ngày trở về thật buồn, khi tôi nghe tin báo.
Em đã không còn, để cùng tôi đưa con sáo…sang sông.

Đau thấu hồn tôi, tim đã hoá đông
Những mùa đông, từ nay luôn lạnh giá
Dưới mộ sâu, hình hài em hoá đá
Ngày tôi về mang mảnh vá tim côi




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét