Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

RỒI CŨNG SẼ



Rồi cũng sẽ



Có thể người không còn lại trong tôi
Không còn thấy đau mỗi khi lầm lỗi
Bởi tôi biết mình, không còn thời gian rảnh rỗi
Chạy theo những gì giận dỗi vu vơ.

Rồi cũng sẽ chẳng còn những dòng thơ
Tiếc nuối,  khi sợi tơ đã đứt
Vì đây không phải là lần thứ nhất.
Tôi từng thứ tha, sự bất nhất từ người.

Cũng sẽ chẳng còn những nụ cười
Tôi biết mình sẽ trả người về ngày xưa cũ.
Nơi mà người từng ấp ủ.
Những giấc hoang trong vùi đủ mê say.

Ừ thì có thể trái tim tôi đã chay
Cứng xơ không còn đàn hồi nhịp đập.
Hay tại cuộc đời tôi luôn từng gặp ?
Bóng đêm đen, từng chặp chớp giăng.

Kể từ nay, tôi chỉ xin làm ngọn sóng lăn tăn
Trôi trong những đêm không trăng mù mịt.
Người cứ vui đi, quay cuồng trong vở kịch
Mà vai chính là những phường tuồng lố bịch kiêu căng.


Giống như là lũ bọn thơ săn.
hỉ hả nhăn răng cười, khi con mồi sa bẫy.
Đối với họ trong mắt nhìn là cả thảy
Những miếng thịt ngon, vun vẫy mứa thừa.

Nếu ngày xưa trái tim tôi, còn một chỗ để chừa
Thì nay nó cũng vừa khép lại.
Và vì vậy xin người đừng ái ngại
Cứ chạy theo vui, đừng quay lại…một lần nhìn.

Tôi biết thân tôi, vốn dĩ một mình.
Nên từ nay sẽ tránh  mình làm con rối.
Có thể người chưa kịp nghe lời tôi nói.
Vì đường xưa, chẳng còn lối người ơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét