VỤN DẠI THU MÙA
(Riêng gửi Thu vàng)
Người cất mùa ở giữa hồng
tâm
Thu…tôi nghe lâm râm mưa
hạt
Chiều nay trời soi tia nắng
nhạt
Gọi mùa phiêu bạt chốn
nhân gian
Người cất mùa thu cùng
những ngổn ngang
Đêm tôi mang nỗi niềm thầm
lặng
Trăng khuya cũng vừa núp
mình sau rặng
Tre làng quê mấy chặn rũ
mình
Tôi trộm mùa thu trộm cả
ánh nhìn
Đôi mắt Người chùng chình
gợn sóng
Tử đồng thẳm sâu ấp đầy
hình bóng
Để kẻ lãng du mong ngóng
quay về
Người cất mùa, cùng với ước
thề
Bao thu hề… vọng phu hoá
đá
Đêm nay có người lạc nơi
phố xá
Rong ruổi đèn khuya chấp
choá toả vàng
Cuộc trần đi qua năm tháng
ngỡ ngàng
Người cất mùa thu mộng vàng
sâu kín
Giấu yêu thương của thời
toan tính
Lặng lẻ riêng mình, đối
diện chính hồn đau
Tôi cảm nhận mùa với nỗi
lao xao
Người cất mùa thu chờ
trao vụn dại
Chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng
e ngại
Luyến trời thu đuổi chạy
ven hồ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét