Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

THẾ ĐẤY...


Thế đấy
Đọc anh đến cạn đêm. 

Anh cứ như một con tằm
rút ruột mình đặt trên bàn phím.

Em như kẻ tội đồ lữ thứ
Biết anh đau mà chẳng gột đôi dòng.

Phận người cứ mãi long đong
Đêm lạc lõng
Đêm lấy mất của anh mấy vạn giấc mơ rồi?

Mùa cứ hoang lạnh xuống trang
Anh cũng khép lòng mình như thế.

Hạt mưa đêm ai nhặt đủ bản thể
Để thay cho anh những mặc định luân hồi...

21/7/14 -TN81

 

THẾ ĐẤY….
(Cùng TN)

Em biết vậy mà
Mặc định là luân hồi
Nên xin…
đừng nhặt thay anh những hoạch vòng bản thể
Cứ để phận anh long đong dâu bể
Trả kiếp nhân gian ngạo nghễ một thời

Cạn đêm anh… 
đã lâu vắng hẵng lời mời
Em đừng để dạ rối bời lưu lại
Con chữ từ anh ngôn từ hoang dại
Phím trải dài, ngày lại rồi đêm

Dòng sang trang anh vẫn cứ cố viết thêm
Viết về những giấc mơ một mình hiu quạnh
Anh phải khép lòng để đừng nghe lạnh.
Vì hạt mưa đêm tạnh đã lâu rồi

Đừng Em ! Đừng đứng rồi lại ngồi
Chỉ khiến hồn anh càng thêm tồi tệ
Anh van Em đừng để khoé mi hoen lệ
Được gì đâu ? cứ mặc kệ anh đi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét