Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

THẦM... LẶNG


THẦM…LẶNG.
(Cùng Trăng)








Người đàn bà vốn đã có một bóng râm
Sao ánh nhìn vẫn xa xăm vời vợi
Bên khung cửa hằng đêm một mình chờ đợi
Mỏi mòn xuân…nghĩ ngợi riêng mình


Như con hoạ mi được vẽ ở khung hình
Khát khao hót giữa mùa tình tự
Người đàn bà một mình ngồi tư lự
Mái rêu cong trong dinh thự…sỏi buồn

Người đàn bà thấy mình như nhân vật trong một vở tuồng
Giữa đành bình yên - Giữa luồng nổi sóng
Và cứ vậy kéo lê cuộc sống
Gói mình…mong ngóng một đổi thay

Nhưng ! Mùa tự kỷ thì không thể chia hai
Người đàn bà hoá chay
Trong cuộc người 
….thầm
……..lặng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét