Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

MÃNH VỠ CUỘC NGƯỜI


MÃNH VỠ CUỘC NGƯỜI
( Cùng Thu với : HÃY THA THỨ CHO EM )




Tôi đọc bài thơ Em viết về mình
Cũng là viết về khúc tình trăn trở
Cái cảm nhận như nghe trong từng hơi thở
Em cùng những mảnh vỡ cuộc người

Tôi hiểu rằng sau những nụ cười
Là trái tim nén ghìm – câm lặng
Em đã vượt qua sóng ngầm, biển mặn
Để trao đời dấu lặng yêu thương

Tôi biết rồi khi người phụ nữ soi gương
Sẽ thấy trong chính mình khát khao tương thích
Những thiệt hơn , những dấu hằn phế tích
Đã cho em sống có ích cho mình

Nào phải em điên trước những chùng chình
Cái hữu hình giúp chính mình không sa vào tội lỗi.
Nào phải tình yêu hóa Em mù lòa nông nỗi
Em vẫn cố giữ gìn… bờ hạnh phúc mong manh

Tôi biết rồi, Em nhìn đời như những bức tranh
Với gam màu khi xanh, khi xám
“Đời thực ồn ào” cũng không thể trám
Bao nỗi đau Em nào dám thở than

Mỗi ngày qua sổ đời cứ lật sang trang
Để trái tim Em dần biến sang chay sạn
Nước mắt Em biết bao mùa vơi cạn
Lúc nào ngừng ở giới hạn của khổ đau ?

Em có lỗi gì đâu bởi lẽ trước sau
Dù rất đau tôi cũng nào dám trao lời thương đến
Chỉ đứng từ rất xa nhìn Em trìu mến
Sẻ chia cùng Em… những ngọn nến buồn.

Tha thứ cho tôi ! vì tất cả mọi vấn đề điều có cội nguồn
Tôi luôn muốn giữ hạnh phúc mong manh mà em đang có
Chúa là niềm tin cuối cùng đứng đó
Chứng giám con chiên gian khó của Người

Hạnh phúc cuộc trần mấy ai được mỉm cười ?
Cổng cấm thành chỉ dành cho người ngọa quỷ
Vì thế niềm đau Em ơi !  là niềm đau thế kỷ
Tận thẳm sâu không chỉ một riêng ta

Đêm nay nhé Em hãy ru mình vào khúc thánh ca
Xin làm những con cừu non bên CHA cứu rỗi
A men ! xin Chúa lòng lành xóa bao tội lỗi
Đốt thiêu ta với mỗi trái tim đau…

Thuydu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét