NGỌN LỬA CUỐI CHIỀU
“Ta giấu trong tim vết rạn,
chắt chiu ngọn lửa cuối chiều.”….*(TRĂNG)
Cùng những điều ta chưa kịp nói
Cứ mặc đi những gì đau nhói.
Hãy thanh thản cười dưới ánh nắng chói chang
Như cái bổn phận mà Người đa mang,
suốt hơn nửa cuộc người lang thang gánh nặng
Tôi biết rằng Người đã vượt qua bao nhiêu chặng…
dốc đời cùng lận đận lao đao
Cũng có lúc hồng tâm dường nghe rạo rực xôn xao
về một hanh hao chờ đợi…
Nhưng !
vốn dĩ nhân gian là bể sâu vời vợi
nên ta đã không còn thời gian đợi một con… đò.
Lửa chiều…
vốn không đủ sáng để vang hết câu hò
Ra xa nhịp cầu qua đôi bờ bồi lở
để chỉ còn nghe trong màu hoàng hôn tiếng thở
sợi tóc phai chờ ai lỡ cuộc tình.
Bến bình yên ư ?
có phải ta tự ru mình,
trong nỗi âu lo chùng chình thường nhật…
Dư âm của cung đàn với bao âm bậc
cuộn chảy thời gian lật đật qua mau
để trong ta còn đó bao nỗi khát khao
khi chưa được trao nhau đôi lời hò hẹn.
Có gì đâu trọn vẹn ?
để Người dấu trong tim ngọn lửa
…cuối chiều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét